- Đúng vậy! - Một người thợ làm yên ngựa khả kính góp lời. - Bạn thân mến, ai là người có thể lên kế hoạch chi tiêu cho bạn? Tôi nghĩ đó là loại rượu ngon nhất mà lúc bấy giờ tôi có thể nếm được.
Khi đó, cả gia đình bạn được sống yên vui, hạnh phúc trong ngôi nhà của chính mình. - Nhưng tất cả số vàng mà chúng ta đã từng chi ra để thực hiện các công trình đó nay đi đâu cả rồi? – Nhà vua Sargon hỏi lại. Một cảnh tượng thật quen thuộc và cũng thật buồn cười! Một ông lão cầm cán cày, nhưng bàn tay của ông ấy đang run rẩy nên cái cày cũng lắc lư theo.
- Vậy thì bây giờ cậu hãy chứng minh điều đó đi. - Tôi nghĩ chắc chắn là Arkad có bí quyết ấy. Và những khoản chi tiêu này có thể vượt quá khả năng chi trả của các bạn.
Nomasir ngừng lại một lúc rồi ra hiệu cho người nô lệ đang ở phía sau cánh cửa. Bầu trời trong xanh của một ngày nắng đẹp như càng làm nổi rõ hai thái cực của cảnh vật nơi này. Do không đủ tiền để trả cho họ ngay.
Anh có ý định đầu tư không? Tuy nhiên, số vàng đó đã đem lại cho con nhiều bất hạnh. Kho báu đầu tiên của tôi chỉ là một túi tiền rách nát và tôi thường xuyên sầu khổ vì nó luôn luôn trống rỗng.
Kế Megiddo là Zabado, kẻ ăn trộm cừu. Megiddo ngừng nói khi nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đến hỏi có người nào biết làm việc đồng áng không. - Vậy thì bây giờ cậu hãy chứng minh điều đó đi.
Dù làm bất cứ việc gì, các bạn cũng cần phải luôn luôn tìm cách trau dồi, nâng cao các kỹ năng nghề nghiệp của mình. - Chắc cậu không biết, hiện giờ chính tôi cũng là một nô lệ. Một lần nữa, đầu tôi lại vang lên câu nói của bà Sira: “Những món nợ của cậu là những kẻ thù đã xua đuổi cậu ra khỏi Babylon”.
Đó là vì họ đã không đánh giá đúng năng lực của mình. - Nếu vị nữ thần ấy thường viếng thăm những sòng bài, thì chắc bà ta cũng không quên ghé đến những cuộc đua ngựa. Ông ra đi cùng với người chủ mới của mình và tự an ủi rằng, dù sao mình cũng đã gặp may.
Cạnh đó là ngôi tháp Đền Chuông đồ sộ được phủ sơn trắng toát. Anh Rodan à! Bây giờ, anh đã may mắn sở hữu được năm mươi đồng tiền vàng. - Arkad à! – Ông ấy nói.
Đừng bao giờ chủ quan tin vào sự hiểu biết nửa vời của mình để phó thác của cải vào cái bẫy đầu tư do chính mình giăng ra. Cũng do vậy, tôi rất thận trọng khi đề ra những mục tiêu cho mình nhưng một khi đã có mục tiêu thì tôi nhất quyết phải hoàn thành. Tuy nhiên, Dabasir biết rõ những gì Tarkad đang nghĩ trong đầu.