Một nhóm người da trắng, khi đi qua nhà thờ có thoáng nghe ông Jones lớn tiếng thuyết giáo các con chiên rằng: "Đời là một tranh đấu trong đó mọi người da đen phải vũ trang để chiến đấu lấy sống còn và thắng lợi". Một ngày mùa đông, bà đi trên đường, trượt chân té trên giá và nằm bất tỉnh trên vỉa hè. Như trường hợp của ông già John Brown bị xử giao vì xâm chiếm công xưởng ở Harpes Ferry và hô hào bọn nô lệ nổi loạn.
Burton! Anh đã biết bí quyết đắc nhân tâm và diệt lo, để vui sống. Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi. Những kẻ ngu ngốc tất phải làm khác hẳn, vì nếu không được định mệnh ban cho một thỏi vàng mà chỉ ban cho một trái chanh, họ sẽ ngồi phịch xuống mà ta thán.
Bất cứ một sinh viên y khoa nào cũng có thể cho bạn biết rằng sự mệt mỏi sẽ giảm sức kháng cự của thân thể trước sự thay đổi của thời tiết và trước một số bệnh khác nữa. Nhưng tôi có thể cho bạn biết một mánh lới rất kỳ diệu mà nhiều người đầu cơ thường dùng có kết quả. Như vậy các anh được yên ổn - yên ổn trong ngày hôm nay!.
Trong khi đó, một thương gia gởi cho ông Georrge Rona lá thư sau đây: "Những ý nghĩ của ông về công việc của tôi, hoàn toàn sai lầm và có phần lố bịch nữa. Tôi hỏi ông làm sao mà chịu đựng tình thế một cách cam đảm như vậy, ông đáp: "Mới đầu tôi cũng khổ lắm, tôi cũng kêu than, cũng thất vọng. Nelson trong trận Trafagar cũng vậy.
Tôi biết những người da trắng mà y đã kể tên. Cho nên người thiệt có đạo tâm, không bao giờ tuyệt vọng hẳn, tâm hồn lâng lâng, bình tĩnh sẳn sàng đối phó với bổn phận thường nhật". Tại sao Trời già độc địa bắt đứa cháu của tôi đi? Tại sao một thanh niên dễ thương như vậy - có cả một tương lai xán lạn trước mắt - mà lại phải chết? Tôi không tin có thể thế được.
Đô đốc Byrd cũng nhận thấy điều đó trong những đêm ở Nam Cực lạnh buốt xương và tối như âm phủ. "Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất. Tức thì tôi quyết định để luật trung bình lo giùm tôi và từ đó tới nay, tôi hết sợ bị ung thư trong bao tử nữa".
Tôi xin tiết lộ câu chyện về cô như cô đã thuật với tôi: Tôi tự nhắc đi nhắc lại câu đó và làm việc một cách rất hiệu quả, không hoảng hốt hay có cảm giác ruột rối như tơ vò nó đã làm cho tôi chết dở ở mặt trận khi xưa nữa". Trước kia cô thường cằn nhằn về công việc, nhưng sau cô thôi hẳn.
Rồi oán trời, trách bạn, vò tai kêu đời bất công, thương thân tủi phận. Tôi trở lại công việc là tổ chức và dạy những lớp cho người lớn. Đất như sụt dưới chân tôi.
Tôi thấy không còn lý do gì sống nữa. Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được". Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi.
Tôi lo cả về những ý nghĩ của người khác về tôi nữa. Nếu phải làm lại cuộc đời, ngài có muốn làm nghề kiến trúc sư nữa không? Truyện dưới đây, của ông C.