Viết thế đủ chưa nhỉ. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ.
cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.
Hôm sau đi thi thấy bình thường. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.
Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Rồi lại đây ngủ bên em.
Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Còn tĩnh tâm mà viết.
Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.
Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.