Ông là con một nhà cực nghèo. Tại sao vậy? Tại vì không ai giống ai hết. Khi còn đi học, ông đã lo về hai bệnh: suyễn và mất ngủ.
Bà sống ở châu thành Maywood, một châu thành 30. Tôi để nó reo 14, 15 lần rồi mới có đủ can đảm lại nhắc ống lên nghe, vì tôi biết trước rằng nhà thương kêu tôi và tôi hoảng sợ. Ông nói: "Nếu thân tôi không là cái xác vô dụng, cha chắc tôi dã có sức mạnh tinh thần để biểu mình những lý thuyết của tôi".
Tôi có một mục đích lớn lao, quan trọng, cốt yếu. Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại. Tôi hỏi có buồn vì cụt tay không, người đó đáp: "Không, ít khi tôi nghĩ đến điều ấy lắm.
Những kẻ bực tức càu nhàu: "Tôi thức suốt đêm hôm qua!" có thể là những người đã ngủ nhiều mà không ngờ. Vì thế trong hãng Simon hiện nay chúng tôi phí rất ít thời giờ để lo lắng và bàn tán về những chỗ hư hỏng, sai sót, mà hành động rất nhiều để cải thiện công việc. Nhưng hồi ấy ông nghèo tới nỗi phải dùng một cái lẫm chứa cỏ khô làm phòng thí nghiệm.
Về vấn đề tiền bạc cũng vậy, đừng hy vọng gì hơn. Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc. Tôi hết sức xem xét các màu, các kiểu áo, để ăn bận sao cho hợp ý với mình.
Suốt đời tôi chỉ tìm cách làm vui lòng mọi người". Trước hết, tôi xin nói rằng, tôi cũng chẳng cần mướn một thư tín viên; sau, nếu cần đi nữa, tôi cũng chẳng mướn ông, bởi vì ông không viết nổi một bức thư bằng tiếng Thuỵ Điển cho đúng mẹo. Mấy chục năm trước, có một thanh niên khác tên Sam, rất chán cái việc phải đứng suốt ngày tiện bù loong trong một xưởng nọ.
Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó. Cuốn đó cho biết nếu ta để những cảm xúc phá hoại xâm chiếm đời ta thì sẽ làm hại thân ta đến mức nào. Sống một ngày là một ngày hấp hối.
Bà nói với tôi như vầy: "Đối với đa số, không phải tăng lợi tức mà hết lo về tài chính đâu". Tôi thấy tôi "khác" hắn các bạn bè và hoàn toàn khả ố. Khi nào gặp những nỗi khó khăn - đời ai mà chẳng có những lúc ấy? - tôi tự nhủ phải giữ đầu óc cho sáng suốt và nhờ vậy mọi sự đều sẽ được như ý.
Ông phải đem hết tâm lực ra và soạn bài sao vừa vui vừa bổ ích thì mới hòng giữ họ lâu và mình có đủ tiền độ nhật. Đó cũng là triết lý của ông Lowell Thomas. Không ai muốn xài bạc giả hết".
Tôi thấy nó gây nhiều cảm hứng đến nỗi tôi đã phân phát nó ra hàng trăm bản. Hội biết tôi có máy điện thoại ở đầu giường, nhờ tôi thông tin giúp hội. Đại tướng Grant vội vàng hoả tốc đeo đuổi, bao vây hai bên sườn quân địch, mà kỵ binh do Sheridan cầm đầu thì đón phá đường rầy và cướp những toa xe lương thực của đối phương.